GÓC INTROVERT: TẠI SAO DÙ CÓ RẤT ÍT BẠN MÀ TÔI VẪN VUI
Tôi là một người ambivert (có cả đặc tính hướng nội và hướng ngoại). Mặc dù tôi coi trọng thời gian ở một mình, nhưng tôi cũng thích nói chuyện với mọi người. Tôi không gặp vấn đề gì khi gọi điện cho một người bạn để bắt chuyện (trong khi đa phần người hướng nội thích nhắn tin hơn).
Tôi không thể nhớ mình đã từng ở trong hoàn cảnh nào mà xung quanh không có bạn bè. Tuy nhiên, trong suốt cuộc đời mình, tôi luôn đặt câu hỏi về lý do đằng sau việc kết bạn với một số người.
Những người hướng nội khác cũng như vậy. Chúng ta không thể có những người bạn chỉ để trò chuyện phiếm bởi vì ta luôn coi trọng sự sâu sắc và ý nghĩa của một mối quan hệ. Một người bạn “đúng nghĩa” sẽ khiến ta thoải mái 100% khi ở bên họ.
Về bản chất, ta có xu hướng coi trọng chất lượng hơn số lượng. Đó là lý do tại sao những người hướng nội không thể tự động kết bạn với ai đó dựa trên mối liên hệ với một người bạn khác hoặc sở thích tương tự. Chắc chắn, họ có thể trở thành người quen, nhưng không nhất thiết phải là bạn.
Bạn có biết, khả năng giao tiếp cũng ảnh hưởng rất lớn đến mối quan hệ bạn bè? Tham gia Khóa học Public Speaking – Thuyết phục và Cảm xúc để hiểu bản chất của giao tiếp và trò chuyện thật sự cảm xúc bạn nhé.
Định nghĩa “bạn bè” của người hướng nội
Đối với người hướng nội, từ “bạn bè” rất đáng trân trọng. Một người mà chúng ta gọi là bạn rất đặc biệt đối với chúng ta. Họ là người mà chúng ta đã để vào thế giới nội tâm riêng tư và sâu sắc của mình.
Trong khi đó, những người hướng ngoại mà tôi biết dường như coi mọi người là bạn. Họ có thể gặp ai đó một lần và gọi họ là bạn. Họ luôn nói về “bạn tôi” đã làm việc này và “bạn tôi” làm việc ở chỗ này chỗ nọ. Là một người hướng nội, tôi luôn tự hỏi: Chà, họ có thực sự là bạn của cậu không?
Người hướng ngoại thường có rất nhiều bạn. Những người bạn bình thường, bạn thân, bạn đồng nghiệp, bạn cùng trường, bạn trong chương trình mà họ đã làm cách đây 10 năm — càng nhiều càng vui.
Tuy nhiên, là một người hướng nội, tôi kết bạn theo cách ngược lại.
Tôi có thể dành hàng tháng để phân tích những người cụ thể mà tôi đã gặp, tự hỏi liệu tôi có coi họ là một người bạn thân tiềm năng hay không. Cả tôi và họ có muốn ngồi và nói về những câu chuyện ý nghĩa cùng nhau không? Họ có phải là người mà tôi có thể tin tưởng và là người hỗ trợ tôi không? Và họ có phiền không nếu thỉnh thoảng tôi muốn đi chơi một mình?
Chỉ một số người nhất định sẽ “lọt vào danh sách”
Bởi vì “những người trầm lặng”như chúng ta có thể dành quá nhiều thời gian để phân tích xem ai đó có tiềm năng kết bạn hay không. Vì thế nên chỉ một số ít người thực sự lọt vào danh sách.
Điều này có thể khiến chúng ta có vẻ như không thân thiện hoặc không muốn nỗ lực kết bạn với người khác. Nhưng sự thực là chúng ta có những điều kiện tiên quyết để kết bạn và thích có một nhóm bạn thân hơn. Dù cho là nhóm này cực kì ít người.
Nhưng đổi lại, ta sẽ hiểu rõ những người bạn thân từ trong ra ngoài, như cái cách mà họ hiểu về ta vậy. Ví dụ, nếu tôi có một danh sách gồm 10 sự thật quan trọng về bản thân, tôi mong rằng bất kỳ ai mà tôi gọi là bạn sẽ biết tất cả. Họ cũng sẽ cảm nhận được tâm trang của tôi vào từng thời điểm, có thể biết khi nào tôi buồn, vui hay bình thường.
Vì những người hướng nội có xu hướng thích nhóm bạn thân thiết và gắn bó chặt chẽ cùng nhau, nên ta cũng cực kỳ thoải mái và có thể là chính mình khi ở cùng nhau.
Trong một số thời điểm rất khó khăn của đời mình, tôi đã nương tựa những người bạn này – và ngược lại. Những người bạn thân cho phép ta được dựa vào và hỗ trợ nhau vượt qua mọi thời khắc buồn vui của cuộc đời.
Khi lớn lên, tôi cảm thấy bị áp lực bởi xã hội để trở nên “bầy đàn” và “nổi tiếng”
Khi chúng ta lớn lên, nhiều người được bảo rằng được xã hội biết đến là nổi tiếng và nổi tiếng đồng nghĩa với thành công. Vì vậy, tôi cố gắng đáp ứng kỳ vọng của xã hội: Tôi thành lập những nhóm bạn lớn và vắt kiệt sức mình với những tương tác xã hội bất tận trong nhóm lớn đó, thậm chí tôi còn không biết gì về một vài người trong số họ.
Đối với tôi, rượu đã trở thành một liều thuốc xã hội giúp tôi “giả vờ cho đến khi thành công”. Chỉ có điều, tất cả những lần giả vờ đó khiến tôi nhận ra rằng mình đã chán việc giả tạo rồi. Mỗi khi nhấp một ngụm cocktail, bộ não của tôi cầu xin được rời đi để tôi có thể cuộn tròn trên giường, hoàn toàn kiệt sức vì xã giao giả tạo.
Tôi chỉ muốn được tham gia một bữa tiệc với nhiều người quen, mỉm cười qua cuộc nói chuyện thân mật.
Và xin được làm rõ là không phải người hướng nội không thích tiệc tùng. Đôi khi chúng ta có thể tham gia khi có tâm trạng thích hợp hoặc khi có lý do chính đáng để tham dự. Ta thích một cuộc tụ họp nhỏ với những người bạn thân của mình… hoặc một người bạn… hoặc có thể không có bạn bè (thay vào đó là một cuốn sách hoặc chương trình truyền hình yêu thích).
Bây giờ, tôi vui vẻ chấp nhận vòng tròn bạn bè nhỏ của mình
Khi trưởng thành hơn, tôi cảm thấy mình đã vượt qua ranh giới tốt đẹp này khi không muốn xa lánh mọi người trong cuộc sống của mình. Nhưng cũng không muốn dành nhiều thời gian và sức lực cho bất kỳ ai mà tôi không thể coi là bạn thân. Tôi cảm thấy việc chọn bạn bè của mình đã được hoàn thiện trong nhiều năm. Vì tôi biết kiểu người nào sẽ thực sự “hiểu” bản thân mình.
Cảm ơn bạn đã theo dõi bài viết này! Cùng 9soul tìm hiểu nhiều kiến thức hay và thú vị hơn nữa thông qua các bài viết Nuôi dưỡng tâm hồn nhé!
Bạn có biết, khả năng giao tiếp cũng ảnh hưởng rất lớn đến mối quan hệ bạn bè? Tham gia Khóa học Public Speaking – Thuyết phục và Cảm xúc để hiểu bản chất của giao tiếp và trò chuyện thật sự vui vẻ bạn nhé.
Bài viết tham khảo tại: Why Introverts Don’t Consider Everyone Their Friend – Introvert, Dear